Anh về rồi thì hãy mở cửa ra
Ai sẽ đón chào anh? Em không biết nữa
Có thể là con chúng ta, bởi nhiều chiều con ra ngồi bậc cửa
Vạch lên hư không đếm những tháng cha chẳng về
Còn riêng em! Xin lỗi giờ anh về hay đi đối với em cũng chỉ là cơn mê
Em mở mắt sợ những gói hành trang ngày anh rời xa ngôi nhà có con và em ngồi khóc
Em sợ mình ngủ mê sợ hai mẹ con cô độc
Hai mẹ con nương vào nhau mà quên
Ngày ra đi và ngày trở về khác nhau ở nụ cười hiền
Anh cầm tay con và hứa những điều thừa thãi
Em úp mặt vào thanh xuân của người đàn bà bị chồng ruồng bỏ khóc mãi
Chẳng hiểu vì sao nước mắt em có nhiều thế để rơi
Anh về rồi thì hãy mở cửa đi anh ơi
Con vẫn tin những lời hứa vội vàng và không bao giờ nghĩ trước
Bậc cửa nhà mình trầy xước
Hay tuổi thơ con đã xước mất rồi
Em sẽ không đứng lên, chạy tới ôm anh đâu.
Em vẫn cứ im ngồi
Phải vui hay buồn, phải sung sướng hay đau lòng cho phải?
Em không biết đâu chỉ biết đời đàn bà nghiệt trái
Biết người ta vô tâm mà vẫn đợi vẫn chờ
Sẽ không hoan hỉ hát ca mà sẽ thờ ơ
Xin lỗi em đâu muốn mình trơ lì như thế
Em muốn buông những nếp nhăn, những nhàu nhĩ, những giận hờn để lặng lẽ
Ôm lại thớ tim đánh mất những ngày buồn
Anh về rồi hãy ở lại với em luôn
Con sẽ hỏi anh về bầu trời xanh, ông trăng và một người cha vĩ đại
Anh đừng vì những ngày phản bội mẹ con em mà ái ngại
Hãy cắt móng tay cho con anh sẽ lại thấy mình là một người cha bình yên
Về rồi và đừng đi nữa được không?
Những tờ giấy ly hôn, những câu ác với nhau, những nỗi buồn ngày xưa giết em... Em sẽ quên như chưa hề tì vết
Ở lại để biết
Sau đổ vỡ rồi những thứ hàn gắn được mới đáng thương
Mới đáng quý
Mới đáng trân
Bởi đời cũng chỉ vô thường thôi anh ạ
Anh bước thật cao... Kẻo vấp bậc cửa mà ngã
Rất đa
Đăng nhận xét